Nhưng, nỗi niềm của ông bà khó ai hiểu được
Ông bảo, mẹ các con đau yếu, chẳng thể nào sống thế này mãi. Cách đây nửa năm, bà đổ bệnh. Ông bà sinh bốn người con, hai trai, hai gái. Chiều nay, giữa cơn giông gió, ông chốt hết cửa nẻo rồi yên ắng ngồi ngắm.
Người nào kinh tế cũng khá giả. Vũ Dũng. Nhưng, ông hụt hẫng đến độ. Vì “cả nhà ở trên này, mình bà về quê thì buồn”. Ở quê xảy ra chuyện gì đều được họ “giải quyết” qua điện thoại và chuyển khoản.
Càng nghĩ, ông càng sợ hãi. Ông phải làm căng lắm, mấy đứa con mới chịu về quê bàn chuyện gia đình.
Ông mỏi mệt, buồn bã, chẳng thèm tranh cãi. Dăm bữa nửa tháng, các con mới gọi điện về hỏi thăm ông bà một lần. Chứng kiến cảnh người ta đưa bà vào lò thiêu và mang về một lọ tro nhỏ, ông xót lòng… Bà đi rồi, mình ông lủi thủi ra vào căn nhà rộng thênh thang. Riêng chuyện quan tài cho bà, ông đã khác ý mấy đứa con. Đắn đo mãi, ông bà đành đi theo con… Từ ngày lên tỉnh thành, sức khỏe bà khá được đôi chút vì thuốc men bồi dưỡng cẩn thận, nhưng cuộc sống tù túng khiến ông không thoải mái.
Bởi, ai cũng bận làm ăn. Bàn tới bàn lui, cuối cùng cũng không người con nào chịu về quê chăm sóc cha mẹ.
Cuối cùng, các con quyết định đưa ông bà lên đô thị để tiện phụng dưỡng. Ý định về quê cứ nung nấu trong ông. Thương bà, ông tập làm quen với cách sống mà ông thường ví von “như gà công nghiệp”… Rồi bà mất đột ngột. Ở quê, người chết được mai táng theo thông tục, có mồ yên mả đẹp. Đôi mắt phúc hậu ấy như thể không giấu được nỗi âu lo, đắng đót cho cái tuổi già mồ côi, quạnh hiu. Di ảnh của bà.
Khổ nỗi, ở tuổi gần đất xa trời, ông chẳng thể làm theo ý mình. Ông muốn đưa bà về quê an táng, nhưng các con lại bảo nên để bà ở đây. Người làng bảo ông bà ăn ở có phước nên con cái đều thành đạt. Các con ông vẫn đi về như thoi, như thể chúng sợ phải ngồi lại cùng ông, sống chậm lại như ông.
Nín lặng khi các con quyết định đưa bà đi hỏa táng rồi gửi vào chùa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét