(TGĐA) -“Chúng tôi đang ở trong một mớ hỗn độn nhưng từ những hỗn độn ấy sẽ trở thành những điều ráo” – đó là lời chia sẻ của hai đạo diễn nức tiếng Steven Spielberg và George Lucas với sinh viên trường đại học Nam California khi họ được mời tới đây để đàm luận về tương lai của lĩnh vực tiêu khiển. Bức tranh mà họ vẽ ra về vai trò của điện ảnh trong tương lai mới chỉ ở bước khởi đầu… Đạo diễn Steven Spielberg Steven, ông có thể cho chúng tôi biết công nghệ đóng vai trò như thế nào trong quá trình làm phim của ông…? Còn ông, George? Ông đang nói về quá trình chuyển đổi từ việc mô hình hóa sang kỹ thuật số hóa phải không? Những dụng cụ này đã làm thay đổi quá trình của các ông như thế nào khi các ông có khả năng kĩ thuật số hóa mọi thứ trong tầm tay? Lucas : PhimSuburbia. Spielberg : Suburbia! ( cười) Tôi đã đến gặp Dennis Muren, nghệ sĩ chuyên dựng những hiệu ứng đặc biệt cho phim, đã tạo hình cho bộ phimClose Encounters Of The Third Kindcủa tôi, và sau đó là tới gặp George ở công ty ILM(Industrial Light and Magic) .Và chính là Dennis, người đã có mặt ở mọi nơi cùng với một công nghệ nhỏ được gọi là “hoạt họa kỹ thuật số”. Anh ấy gợi ý rằng chúng tôi có thể tạo nên tuốt luốt các con khủng long chứ không phải chỉ là những hình họa cỡ lớn mà Stan Winston tạo ra trên máy tính. Tôi đã dần quen với điều này vì chưng nhân vật trước tiên được tạo ra trên máy tính là ở bộ phim mà tôi đã sản xuất:Young Sherlock Holmestại công ty ILM của George, nơi đã tạo ra tất cả các hiệu ứng. Chúng tôi đã dựng lên hình ảnh một Hiệp sĩ nhỏ bé bên trong một ô cửa sổ kính sẫm màu sống dậy, nhảy ra ngoài và giết chết một thầy tu. Đó là hiệu ứng kỹ thuật số đầu tiên trong một bộ phim. Cho nên có một tiền lệ cho sự táo tợn trong lời nói của Dennis Muren: “Tôi nghĩ là tôi có thể tạo ra những con khủng long của anh trên máy tính.” Và đó chính là sự khởi đầu. Lucas : Vấn đề lớn với chúng tôi là có một bộ phận gánh vác máy tính đã cố gắng hết sức để mang công nghệ kỹ thuật số vào trong lĩnh vực kinh doanh hiệu ứng nghe nhìn. Và thoạt đầu, không một ai trong công ty ILM có việc để làm ở bộ phận đó. Bởi vậy tôi đã nói với Dennis: “Tôi sẽ cho anh một kỳ nghỉ phép, một chiếc Macbook và tôi muốn anh tìm hiểu về mớ hỗn độn này”, và anh ấy là người trước tiên vượt qua được ranh giới đó. Chúng tôi có hai địa điểm, công ty ILM và nơi đảm nhiệm về máy tính, nhưng không ai muốn chuyển từ ILM sang bên kia cả. Họ cảm thấy đơn chiếc khi ở đó! Nhưng họ là những người đã thực sự tạo nên nền công nghệ từ những ý tưởng đã được phát triển về khả năng đem lại sự sống cho những mô hình kỹ thuật số. Đó là Ed Catmull và John Lasseter, là sự khởi đầu cơ bản của Pixar. Nhưng trong 10 năm đầu, chỉ đơn giản là nỗ lực giúp Steven tạo ra những con khủng long của anh ấy. Spielberg : Đúng vậy, và tôi nghĩ điều hích ở đây là John Lasseter là họa sĩ chính của bộ phimYoung Sherlock Holmes. Đạo diễn George Lucas Lucas : Cảnh phim trước tiên của chúng tôi được dựng bằng máy tính là trongStar Trek, tuy nhiên nó trông rất mang tính kỹ xảo, nhìn không thật. Dù rằng ô cửa sổ bằng kính trongYoung Sherlockkhông có thật theo ý kiến của mọi người, nhưng nó vẫn thực thụ là một cái ô cửa sổ bằng kính màu. Đúng vậy, đó là hình ảnh kỹ thuật số trông như thật trước nhất. George, ông đã tạo ra các trò chơi điện tử và dựng các bộ phim. Ông có nhìn thấy sự tương đồng giữa hai loại hình nghệ thuật ấy không? Kể một câu chuyện là một quá trình rất phức tạp vì chưng bạn đang dẫn dắt khán giả theo đó, chỉ cho họ thấy các chi tiết và giúp họ nhìn thấu được bên trong. Đó là một cấu trúc rất phức tạp và phải rất cẩn thận khi đặt cạnh nhau. Nếu bạn chỉ để mọi người đi và làm những gì họ muốn, thì sau đó nó sẽ không còn là một câu chuyện nữa, nó chỉ đơn giản là một trò chơi. Nên chi bạn phải có ranh giới giữa các trò chơi và các câu chuyện. Điểm khác biệt đó là các trò chơi điện tử sẽ có nhiều nhân vật hơn, và nhân vật sẽ khiến bạn đắm chìm hơn nhiều vì chưng bạn sẽ không chỉ có thể chơi với các nhóm người khác mà còn có thể chơi với các cộng đồng máy tính và nó sẽ rất, rất thật. Bởi thế các bạn sẽ có rất nhiều niềm vui với bạn bè khi chơi game. Nhưng bạn sẽ không có một cốt truyện và nó sẽ không phải làShakespeare. Spielberg : Tôi nghĩ chìa khóa để phân biệt giữa phương tiện truyền thông có tác động qua lại và dụng cụ truyền thông kể là việc mở ra một con đường đồng cảm giữa game thủ và nhân vật, giống như là phân biệt giữa khán giả và những nhân vật trong một bộ phim hay một show truyền hình. Điều nhỏ bé ấy được gọi là “con đường đồng cảm”, cho phép một người chơi trở thành có cảm xúc chống lại một nhân vật. Một thời gian dài trước đây, đã có một trò chơi mà bạn có thể chơi bằng thiết bị cầm tay, ở đó họ ném những đứa trẻ con ra ngoài cửa sổ của tòa nhà đang bốc cháy và các bạn phải chạy quanh đó với một chiếc lưới để đỡ được những đứa trẻ nhằm cứu sống chúng. Ý tưởng đó đến từ đề xuất của một game thủ đã từng nói: “Chúng ta hãy cùng tạo ra một trải nghiệm đồng cảm cho một người chơi để cứu những đứa trẻ.” Ai có thể vô vọng hơn là một đứa trẻ bị nén ra ngoài cửa sổ như thế? Nhưng khi những người chơi bắt đầu chơi game, họ sẽ không nhìn đứa trẻ như là một con người mà họ bắt đầu nhìn nó như là một điểm số. Thành thử đứa trẻ trở thành khao khát ghi điểm số và dành được nhiều điểm hơn bạn bè của mình. Một khi bạn có được sự kiểm soát trong tay, mọi thứ sẽ thay đổi. Bạn đi từ trải nghiệm của sự đồng cảm với những diễn viên chuyển động trong một thế giới ba chiều rất thật, có liên quan đến câu chuyện và ghét kẻ xấu vì chưng hắn ta giết người ở một trường bay, đến việc bỗng nắm được quyền kiểm soát và có một thứ gì đó đã tắt lịm bên trong trái tim bạn. Sau đó nó trở thành một môn thể thao… Lucas : Nếu bạn không có một kết thúc và bạn đang tạo ra câu chuyện bằng chính kỹ năng mà bạn có, thì về căn bản nó không còn là một câu chuyển kể nữa. Nhưng ý tưởng tạo ra nhân vật mà bạn có thể đồng cảm là một mục tiêu cần đạt tới. Ý tưởng đó vẫn chưa xuất hiện, nhưng các bạn có thể với tới. Nó sẽ được chạm tới. Spielberg : Đúng vậy. Lucas : Vấn đề ở đây mang tính kinh tế, do ngành công nghiệp game phát triển vượt ra ngoài phạm vi chung và trở thành một điều đặc biệt cho những game thủ kỳ cựu. Vì thế ngành công nghiệp này hướng tới những game thủ lão luyện. Và những game thủ ấy thích nhìn đứa trẻ rơi xuống sàn, vì vậy họ sẽ không đỡ chúng nữa. Họ không quan hoài. Họ nói: “Tôi muốn một trò chơi mà tôi có thể bắn tung đầu một ai đó.” Ngành công nghiệp phim đi theo hướng đó. Bạn chẳng thể đồng cảm với người mà bạn sẽ giết được, nên chi quơ ý tưởng đó đã vụt ra ngoài cánh cửa sổ. Cảnh trong phimStar Trek Cuộc chuyện trò xoay sang vấn đề tiềm năng của công nghệ giúp tăng kinh nghiệm chơi game trong thế giới 3D, trước khi chuyển sang sự phát triển của những hiện thân cho con người thật ở trong game… Lucas : Điểm chung giữa con người và máy tính giống như là một quả hoả tiễn, do vậy bước tiếp theo là những gì họ đang làm với các bộ phận nhân tạo, nơi các bạn có thể cấy một vi mạch điện tử vào trong đầu của mình và kiểm soát cơ thể chỉ bằng cách nghĩ về nó. Bạn sẽ có thể kiểm soát những giấc mơ cũng theo cách đó, chỉ cần thông qua một phần khác của bộ não. Bạn sẽ đội một chiếc mũ có dây cắm vào một chiếc máy tính và có thể tạo ra thế giới riêng của mình. Spielberg : Đó chính là một Ma trận Lucas : Nó vẫn chưa chuyển thành một trò giải trí, nhưng rồi sẽ thành vì chưng công nghệ đó tồn tại cho đến ngày bữa nay. Nó không phải là một điều viển vông. Nó sẽ xảy ra. Công nghệ này sẽ có ý nghĩa gì với kinh doanh ngành giải trí? Lucas : Bạn vẫn phải kể những câu chuyện Spielberg : Đó chính là điểm cốt lõi. Lucas : Một số người muốn ở trong một trò chơi và một số khác thì muốn có một câu chuyện để kể với họ, đó là hai điều khác nhau. Nhưng nội dung thì vẫn giống nhau và nó đã giống nhau hàng chục ngàn năm nay rồi. Những gì mà Homer đã làm cũng giống như những gì mà Steve đang làm. Điểm khác biệt độc nhất đó là ông ấy ngồi cạnh bàn ăn tối và kể với mọi người những câu chuyện, trong khi đó Steven…, anh ấy lại bật ti vi lên và kể cho bạn nghe một câu chuyện. Spielberg : Tôi chưa bao giờ được so sánh với Homer cả. Cảm ơn anh, George. Lucas : …và không có sự khác biệt giữa trò chơi Olympic và trò chơi điện tử. Bạn đang tự hỏi ai sẽ là người thắng cuộc và bạn đã đủ giỏi chưa? tuốt những xúc cảm chạy qua Tâm trí bạn giống như những gì diễn ra sau đó. Đó là kể chuyện và đó là những trò chơi: một bên thì có mục đích thực tiễn còn bên kia chỉ là điều gì đó đơn giản mà bạn làm. Không có sự lô gic về chuyện nó kết thúc thế nào- nó đơn giản chỉ là bạn chơi tốt thế nào, bạn đang chơi với ai, bạn chơi bao lăm tiếng một ngày và khẩu súng của bạn lớn đến cỡ nào. Steven, ông có nghĩ nguy cơ cho những sinh viên đang tùy ý sử dụng quơ những dụng cụ mang tính công nghệ này sẽ mất đi cái nhìn về thực tế rằng kể chuyện vẫn luôn là điều quan yếu nhất không? Spielberg : Ồ, ở bất cứ trường đại học nào khác, tôi sẽ nói đó là một sự mạo hiểm, nhưng ở đây, chúng tôi nhấn mạnh đến sự trần thuật và câu chuyện kể trước mọi nguyên tố khác. Đây là lý do vì sao các bạn ngồi đây lại hỏi: “tại sao cháu lại không thể đi đúng hướng và bắt đầu làm những bộ phim hay trò chơi điện tử?” vị bạn sẽ phải học những điều cơ bản trước nhất, phải biết về quá trình của bạn. Vậy chúng ta có thể chưa bước vào Ma trận, nhưng chúng ta sẽ có thể có một linh cảm về những gì xảy ra tiếp theo. George, ông đã nắm bắt được sớm hơn về cách nào mà hết thảy những nội dung có thể lên màn ảnh hiện giờ và không phải về “truyền hình” nữa. Điều đó đã thay đổi như thế nào đến cái cách mà mọi người tiêu khiển khi mà họ có thể tiếp cận bất cứ điều gì mà họ muốn ở bất cứ thời khắc nào? Lucas : Phân phối luôn là một vấn đề đối với chúng tôi do nó chính là một người gác cổng, và khi chúng ta bắt đầu tiến hành, có những người gác cổng rất nghiêm nghị. Qua nhiều năm, có nhiều rạp chiếu phim hoạt động hơn và các nhà phân phối độc lập, truyền hình đã chuyển sang hệ thống cáp, cho phép nhiều chương trình riêng tư hơn. Ngày nay chúng ta có internet, là phiên bản rút cuộc của bít tất những hệ thống trước đây: các bạn có thể dễ dàng tiếp cận hơn là đi qua màng lưới hay một trường quay và phải tốn cả triệu đô để làm bất cứ điều gì. Bây giờ bạn có thể làm điều đó với tổn phí rẻ hơn rất nhiều, và tôi nghĩ điều đó là tốt. Nhưng theo tôi hiện là thời khắc tốt nhất mà chúng tôi có thể có. Nói đến vấn đề kinh tế năm 2008, chúng tôi đã ở trong một tình thế rất khó khăn, cả thảy các công ty cổ phần bị vỡ nợ và mọi thứ tiêu tán. Nhưng đây là lúc để đầu tư. Quờ quạng các thời cơ đều ở đó nhưng các công ty tiêu khiển đều đang hoảng sợ. Họ nói: “Chúng tôi đang mất đi thị trường, chúng tôi mất đi những đĩa DVD, chúng tôi biết làm gì tiếp đây?” bít tất chỉ là một mớ hỗn độn,nhưng từ những mớ hỗn độn ấy sẽ trở thành những điều tuyệt trần vì vớ những người gác cổng đã bị giết hết rồi. Spielberg : Thị trường có ở khắp nơi, nhưng chúng tôi vẫn chỉ có 24 giờ một ngày. Chúng tôi không thể nới rộng được thời kì của một ngày và bị mắc kẹt với điều đó. Thành thử chúng tôi mắc kẹt với rất nhiều chọn lọc, nhiều lựa chọn hơn trước đây rất nhiều. Chúng tôi nên viết ra những chọn lọc đó hay nên để ai đó viết? Chúng tôi không thể tạo ra phương tiện kết nối truyền thông có rất nhiều ở ngoài kia. Các con tôi cảm thấy rất chấp thuận. Chúng san sớt những điều thú nhận mà chúng tìm thấy trên YouTube, và việc đó ngốn cả ngày của chúng. Con gái tôi đi xuống bếp và nói: “Bố phải xem những gì mà mấy người ở Wisconsin vừa tải lên Youtube. Rất buồn cười.” Vì thế chúng tôi đang cạnh tranh với loại hình đó, với hãng Crackberrys và…tôi không biết cái tương tự với tính năng của Iphone hay phần mềm Microsoft sẽ thế nào, nhưng đấy là những thứ mà bạn chẳng thể để vụt khỏi tầm tay. Bạn muốn tiếp cận chúng không phải vì bạn phải gọi điện hay bởi bạn quên mất điều gì đó mà vày chúng giống như bàn tay thứ ba của bạn vậy. Nhưng chúng cũng hiểm và đáng sợ khi tôi thấy mình tìm đến chúng mà không vì lý do nào cả. Và chúng ta đang cầm cố dành lấy 2 tiếng, hoặc 2 tiếng rưỡi của toàn bộ mọi người trên thế giới này, để đến rạp chiếu phim. Lucas : Cô con gái 25 tuổi của tôi vừa mới tháo bỏ hệ thống dây cáp, tivi, chỉ dùng internet. Con bé nói: “vì sao con lại phải trả quá nhiều tiền cho hệ thống truyền hình cáp khi mà con có thể biết mọi thứ mà gần như không mất gì cả?” Con bé sẽ vào trang Hulu và tất cả những dịch vụ online. Thật không hay khi con bé thậm chí còn không đến rạp chiếu phim. Nó nói rằng nó có mọi thứ ở chính ngay trong nhà. Spielberg : Điều đó khiến tôi thấy lo đấy… Lucas : Đúng vậy, nhưng con bé rất thích xem phim. Hulu Plus có một bộ sưu tập chuẩn và tôi có thể xem quơ những bộ phim cũ- điều đó quá tốt với con bé. Nó không phải đợi để xemFalling Skiesbởi vì thảy đã có sẵn ở đó khi con bé muốn xem. Spielberg : Phải, điều đó rất thuận tiện, nhưng bạn phải sắp xếp trong cái thời gian biểu bận rộn với vòng quay 24 giờ. Điều hiểm nguy lớn nhất là những gì tôi làm hàng ngày: vớ những chiếc máy tính, các phần mềm và các dịp giải trí cạnh giành giật giật nhau trong 24 giờ, chúng tôi đang ở thời điểm mà một phim trường có thể đầu tư 250 triệu đô cho một bộ phim với một cảnh quay thực ở trò chơi đu quay ngựa hơn là tạo ra một loạt những dự án thú mang tính cá nhân và thậm chí có thể là những dự án lịch sử. Lucas : Các phim trường đang quay lại thời hoàng kim nhưng điều đó sẽ không tồn tại mãi được. Kết quả là họ đang ngày càng bị thu hẹp dần với trọng tậm mà họ đặt ra và mọi người sẽ cảm thấy mỏi mệt, nhưng họ cũng sẽ không biết làm điều gì khác. Bởi thế các bạn cần phải có những âm mưu và thế giới đầy âm mưu sẽ ngày càng lớn hơn và lớn hơn nữa. Spielberg : Điều hay ho ở hệ thống truyền hình cáp là khi bạn chẳng thể bán kịch bản cho các phim trường, nếu nó hay, bạn có thể có một đợt giảm giá tốt trên hệ thống cáp. Rất nhiều nhà làm phim trẻ đang mang kịch bản của họ đến truyền hình, nhưng một đôi ý tưởng của họ quá quá xa vời để làm phim bởi thế họ sẽ cần một liên hoan phim lớn để công nhận nghệ thuật của mình, để phim của họ được phân phối rộng hơn và có nhịp để được mọi người biết đến. Đó là điều rất hiểm. Rút cuộc sẽ có một vụ nổ hay một vụ rò rỉ hạt nhân lớn nơi mà ba hoặc bốn hay thậm chí là hàng tá những bộ phim có kinh phí lớn như thế này sẽ bị tan nát thành mây khói và điều đó sẽ làm đổi thay thế giới một lần nữa. PhimJurassic Parkđược xem là bước ngoặt của hiệu ứng kỹ thuật số trong điện ảnh Vậy thế giới sẽ trông như thế nào sau vụ nổ ấy? Lucas : Sẽ có ít hơn hoặc nhiều hơn những người đến với rạp chiếu bóng. Vé xem phim sẽ có giá khoảng 50 đô, 100 đô hay thậm chí là 150 đô. Spielberg : Bằng với giá của rạp hát Broadway bây giờ? Lucas : Đúng thế, bằng giá ở Broadway hay là đi xem một trận bóng đá; sẽ là một thú tiêu khiển đắt đỏ. Phim ảnh sẽ là những tấm vé lớn này vị mọi người vẫn sẽ dành nhịp của họ cho chúng. Có những chương trình tivi hay hấp dẫn hơn là những gì bạn đi xem ở ngoài rạp. Bạn có thể xem bất cứ khi nào bạn muốn và sẽ là một thị trường hiệp cho các đạo diễn thực sự có nhịp. Sau đó là vấn đề lăng xê, vấn đề lớn nhất - chỉ cần đảm bảo rằng mọi người biết bạn đang ở đó - và hiện internet có một hệ thống đầy đủ để thực hành việc này. Đó là những nguyên tố cấu thành ngành “kinh doanh phim ảnh” –bao hàm cả truyền hình và điện ảnh. Kinh dinh nội dung ư? Lucas : Đó sẽ là truyền hình internet. Các bạn biết đấy, không có sự khác biệt giữa điện ảnh và truyền hình. Không một chút nào. Ngoại trừ việc đôi khi, truyền hình còn tốt hơn điện ảnh rất nhiều Spielberg : rút cục thì điện ảnh đến với truyền hình, thành ra tuốt trở nên giống nhau sau một tuổi nhất quyết. Thậm chí ranh giới rất nhỏ, đến mức mà phim ảnh có thể đến với hệ thống truyền hình ở các khách sạn chỉ trong vòng hai tuần sau khi khởi chiếu ở rạp. Khi tôi bắt đầu làm phim, những bộ phim của tôi được chiếu ở các rạp chiếu phim hàng năm trời và bộ phimE.Tđã chiếu ở rạp trong 1 năm 4 tháng. Đó là một tình thế thích nhưng chung cục sẽ có sự thay đổi về giá cả và bạn sẽ phải trả 25 đô la để xem phần tiếp theo củaIron Manvà có thể chỉ phải trả 7 đô để xem bộ phimLincoln. Lucas : Tôi nghĩ rút cuộc thì những người xem bộ phimLincolnở rạp cũng sẽ xem ở trên truyền hình. Spielberg : Ồ, tôi cũng nghĩ thế. Điều đó sắp xảy ra rồi. Hãy hỏi kênh HBO ấy… Lucas : Bạn sẽ có những ngôi nhà với những chiếc tivi đồ sộ, do vậy tỷ lệ người với màn ảnh sẽ là như nhau. Lucas : Tôi biết là tôi chẳng thể chiếu những bộ phim của riêng tôi và mọi người hỏi tại sao. Đó là bởi nếu tôi làm một bộ phim với một triệu đô, nó sẽ ngốn của tôi từ 10 đến 15 triệu đô cho việc lăng xê. Vấn đề là bạn sẽ làm những bộ phim như thế này và chung cuộc có thể đưa chúng lên mạng internet, nhưng sau đó bạn sẽ chẳng thể có thêm một đồng tiền nào từ bộ phim ấy. Chi phí vẫn còn là một thách thức lớn và bạn phải có khả năng nhìn thấy đâu là thị trường của bạn. Tôi biết là tôi đang thực hiện điều đó với một thị trường rất nhỏ, và đó là lý do vì sao mà tôi làm điều này, vày tôi không phải lo âu liệu nó có thú nhận và nó có phải là chọn lọc của tôi hay không. Nhưng cùng lúc đó mọi người có những tuyển lựa và thật không may là những lựa chọn dành cho những bộ phim thích ấy lại là xem ở nhà. Bạn có thể có những kênh truyền hình cáp hay nhất và những bộ phim thú vị nhất, đưa chúng lên màn hình cùng với nhau và không ai có thể kể ra điểm khác biệt. Thực ra thì truyền hình có tính mạo hiểm hơn nhiều. Nếu thế giới mới bỏ đi sự khác biệt giữa phim ảnh và truyền hình, liệu những khách hàng có nghĩ khác đi về cái cách mà họ tiêu thụ nội dung? Ông có nghĩ những kinh nghiệm xem phim ở rạp chiếu bóng sẽ làm thay đổi khán giả không? Kỹ sư của công ty Industrial Light and Magic đang làm việc Lucas : Họ sẽ đi xem những bộ phim kinh điển trên một màn hình lớn và việc đó sẽ tiêu tốn của họ rất nhiều tiền. Những bộ phim khác sẽ ở trên màn ảnh nhỏ và đó là điều phổ biến hiện nay. Như tôi đã nói, khi bạn xemLincolnhoặcRed Tails, hiếm khi bạn muốn đến rạp chiếu phim. Ý tôi là, Steven Spielberg và George Lucas sẽ không chiếu bộ phim của họ ở rạp. Spielberg :.Tôi có nhiều người đến xemLincolnhơn là đến xemRed Tailscủa anh. Lucas : Đúng vậy, tôi biết điều đó đã xảy ra! Spielberg : Tôi đã phải chiếu bộ phim ở trường quay riêng của tôi. Lucas : Tôi có thể có cả 2 triệu người đến xemRed Tailsở rạp hay tôi có thể có 5 triệu người ngồi xem tivi ở nhà. Do vậy câu hỏi được đặt ra là liệu bạn muốn mọi người xem bộ phim đó ở nhà năng ở ngoài rạp? Và một lần nữa, rất nhiều người đã chọn ngồi xem trên màn hình lớn tại nhà. Điều này cũng giống như với trò chơi điện tử, vị không ai đang ngồi đó với một màn hình video nhỏ, họ có một màn hình khổng lồ ở ngay trong phòng họ và một chiếc Kinect. Định nghĩa của “điện ảnh” là bạn đi đến một nơi và trả tiền để vào xem, nhưng nơi mà bạn đã trả tiền để vào xem chính là ngôi nhà của bạn. Hoặc là bạn có thể đi đến rạp chiếu phim, nhưng cũng giống như là một sân vận động. Thanh Quỳnh dịch (Theo Empire) |
Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013
Steven Spielberg và George Lucas bàn về mai cập nhật sau của điện ảnh
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét