Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Chia sẻ Tâm sự của người đàn ông bị bố mẹ bỏ rơi

Tôi là người mồ côi và được một gia đình người dân tộc Thái tại Điện Biên nhận nuôi từ khi tôi 9 tháng tuổi. Tôi mồ côi không phải vì bác mẹ tắt thở mà vì ba má và họ hàng đã vứt bỏ tôi.


Chuyện xảy ra từ năm 1985, năm ấy, bố tôi là quân nhân lên đóng quân tại Lai Châu thì gặp mẹ tôi. Mẹ lúc đó đã có một đời chồng, có một con trai sinh năm 1983. Bố và mẹ tôi yêu nhau, quyết định tổ chức cưới và cùng nghỉ việc để về Điện Biên, quê của mẹ tôi, sinh sống. Đến tháng 1/1987 thì sinh ra tôi. Hồi đó, ba má tôi làm nghề buôn cá tôm tại các bản ở Điện Biên và có quen một gia đình người Thái vốn làm nghề chài lưới kiếm cơm. Gia đình họ có 5 đứa con, tất thảy đều đã lớn. Bác mẹ tôi đôi khi đem tôi lên nhờ họ chăm chút.

Những tưởng bác mẹ tôi yêu nhau thật lòng và tu chí làm ăn, cuộc sống gia đình tôi sẽ ấm cúng hạnh phúc, nhưng sau một thời kì, bố tôi vướng vào nhợt ma túy khiến nhà cửa tan nát. Bác mẹ tôi quyết định ly hôn khi tôi mới được 7, 8 tháng tuổi. Anh trai tôi theo mẹ, còn tôi thì theo cha. Nhưng cha tôi vốn mắc vào tệ nạn ma túy nên không thể chăm sóc cho tôi, ông để tôi cho mẹ nuôi.

Tôi ở nhà mẹ được vài ngày thì bà ngoại của tôi nói với mẹ rằng: “nuôi nó làm gì cho tốn kém, nó là con của bố nó, nuôi nó lớn nó lại theo bố nó mà thôi”. Thế là, mẹ đem tôi đi vứt. Bà biết gia đình người Thái kia rất thương yêu tôi nên đã bọc tôi vào một túi xống áo, đặt vào gốc cây xoài to trong bản. Dù tôi khóc lóc, nhưng bà đã quay đi và mặc tôi.



Nghe câu chuyện ở đây

Khi gia đình người Thái đó biết tin, họ đã đưa tôi vào nhà coi ngó. Mặc cho người ta nói gì, họ vẫn nuôi tôi với suy nghĩ: “nó là con người, là một đứa trẻ đáng thương. Thây kệ lớn lên nó ra sao, mình có thể cứu được thì cứu”. Khoảng một tháng sau, bố tôi biết tin tôi ở nhà ba má nuôi nên ông đã đến thăm và xin tôi về.

Tưởng rằng bố sẽ coi ngó tôi tử tế nên cha mẹ nuôi tôi đã đồng ý, nhưng thật trớ trêu, ma túy có thể làm cho người ta mất hết tính người. Ông đã đem tôi bán cho một nhà cũng người dân tộc nhưng hiếm con trai, với giá là một cái nhẫn vàng.

Tôi sống ở nhà đó một thời gian thì khắp người nổi nhọt to. Ba má nuôi biết tôi bị bệnh, họ đã đi xin lại tôi và đem về. Tôi đã được sống trong sự thương, đùm bọc của bác mẹ nuôi từ đó cho đến nay. Giờ tôi đã cưới vợ, sinh con.

Con gái tôi cũng đã 9 tháng tuổi. Dù rằng công việc chưa ổn định, nhưng cuộc sống của tôi vẫn luôn vui vẻ, gia đình cha mẹ nuôi tôi vẫn yêu tôi rất đỗi. Họ chính là gia đình, là người nhà của tôi.

Tuy thế, trong lòng tôi cũng có một khoảng trống, một điều mà tôi vẫn muốn biết kể từ khi được kể về thế cục mình. Đó là gia đình bên nội có biết sự tồn tại của tôi hay không? Vì sao trong 26 năm qua, họ không một câu hỏi han, không một thông tin nào. Thậm chí, tôi đã có lần đi tìm nhưng chẳng thể tìm được.

Khoảng 10 năm trước, khi tôi đi thăm mẹ đẻ, bà nói là đã từng đến quê nội và đưa địa chỉ. Có nhẽ lúc cha mẹ tôi thành hôn, họ hàng bên nội cũng đến. Vậy vì sao không hề quan hoài đến sự trống mái của tôi? Tôi không biết có nên quên cội nguồn của mình hay không?./.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét