Ảnh: Internet “Mấy lần vợ chồng mình đón lên trên này ở, nhà cao cửa rộng, ông bà có chịu đâu

Nhiều lúc cuộn mình trong chăn êm, nệm ấm, anh vẫn giật mình khi ngoài trời nổi gió, đổ mưa.
Cuộc sống hiện giờ dù đã đổi khác nhiều nhưng vẫn còn những người lam lũ, vật lộn kiếm sống mà vẫn thiếu thốn trăm bề, vẫn còn những người mặc chưa đủ ấm, những đứa trẻ ăn chưa đủ no, những ngôi trường chưa đủ đồ dùng dạy học… lũ bão quét qua không biết còn lại những gì? Những vành khăn tang trên mái đầu ấu thơ nhìn thấy qua màn hình ti vi, qua những trang báo khiến anh nhức nhối.
Dù thiệt hại về vật chất chỉ là con gà, buồng chuối nhưng những tổn thương về tinh thần sao đong đếm được? Ở quê, ngoài bố mẹ, anh còn có họ hàng, bạn bè, xóm làng. Tại ông bà tự làm khổ mình chứ?”, đã có lần em lý sự với anh như thế. Những cánh đồng trắng nước, gió thét gào như muốn giật tung những mái nhà xiêu vẹo, những ánh mắt sợ hãi, những khuôn mặt hốc hác phờ phạc vì đói khát, cả những tiếng gào khóc trong đêm tối như bưng… là những gì tuổi thơ anh đã sang trọng, vẫn ám ảnh anh đến tận hiện thời.
Lòng anh cũng vừa như bị một cơn bão “quét” qua, em biết không? HỒNG LĨNH. Anh đã ráng làm việc, dành dụm xây cho bác mẹ căn nhà kiên cố để những đêm mưa gió anh không còn giật mình thon thót, canh cánh thương bác mẹ già ở quê xa. Quê nghèo, mỗi lần bão lũ, cuộc sống lại càng khốn khó hơn. Em đâu hiểu, ba má anh đã buộc chặt cuộc đời với mảnh đất quê hương, dù phải dãi dầu mưa nắng, phải đấu tranh với sự hà khắc của thiên nhiên để tồn tại.
Bữa nay, tuy cha mẹ đã có một ngôi nhà kiên cố, nhưng nỗi lòng của người dân vùng lũ mỗi khi bão về là sao toan lo, ăn ngủ sao yên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét